Người lãnh đạo phải có cách sử thế khôn khéo. Thời xưa Lữ Mông Chính, người đời tống,vừa mới nhận chức tể tướng không lâu thì có một viên quan đứng sau bức rèm chỉ vào ông và nói với mọi người: " Tên tiểu tử vô danh đó cũng sứng làm tể tướng sao?" Lữ Mông Chính giả bộ không nghe thấy, lững thững bước đi qua. Tùy tùng của ông bất bình thay cho ông định tra hỏi xem kẻ nào to gan như vây. Biết chuyện Lữ Mông Chính vội ngăn cản họ. Ông nói nếu biết tên người đó thì chẳng thể nào quên được cả đời cứ canh cánh trong lòng. Đây cũng chẳng phải chuyện tốt! Vì vậy cũng chẳng cần phải đi tra hỏi họ tên người đó. Hơn nữa không biết hắn ta là ai có tổn hại gì đến ta đâu." Mọi người đều thán phục sự độ lượng của ông. Ít lâu sau có người mật báo với Tống Thái Tông: Lữ Mông Chính là kẻ hồ đồ. Tống Thái Tông nói: Lữ Mông Chính chỉ hồ đồ chuyện nhỏ không hồ đồ chuyện lớn. Chính vì vậy mới thích hợp làm tể tướng.


Con người sống trên đời sáng suốt thì cố nhiên dễ dàng đạt được thành công. Người lãnh đạo sáng suốt thường là những người có tài làm được những việc người khác không làm được và làm rất thuần thục. Họ cũng được rất nhiểu người ngưỡng mộ. Sống ở đời chúng ta phải giao thiệp với rất nhiều người nên không thể tránh khỏi chuyện thị phi. Khi đó chúng ta cần gì phải so đo tranh cãi hao tổn tâm lực? Khiêm tốn và nhã nhặn giúp ta bớt đi được rất nhiều phiền não. Nếu việc không gây thiệt hại lớn tới nguyên tắc sống của chúng ta thì tốt nhât chúng ta nên đại lượng bỏ qua.
Người lãnh đạo thông minh luôn tin tưởng vào triết lý sống của mình, làm việc chăm chỉ sống đạm bạc và giản dị. Con đường của họ càng đi càng rộng, cuộc sống càng ngày càng vui vẻ.
Tagged

0 nhận xét